• Creative Lab
  • INTRO
  • CREATOR
  • TOPIC
  • HOT
  • 김지수의 Healing Essay
    삶을 사랑하는 사람들의 이야기에 귀 기울입니다
    Jisoo Kim
    Journalist
    김지수 / 상세보기
    앉아! 앉아서 귤 까! (2013-05-08)
    추천수 341
    조회수   3,970
    앉아! 앉아서 귤 까!
    글 : 김지수 ( VOGUE 피처 디렉터)

    하율이는 내 딸이다. 세상에 태어난 지 22개월이 좀 넘었다. 요즘 하율이가 가장 자주 하는 말은 "엄마 거북이, 아빠 거북이"다.
    거참 신기한 일이다. 아무리 생각해도 나는 하율이에게 거북이라는 말을 가르쳐준 적이 없다. 동화책을 보며 토끼와 개구리를 설명해준 적은 있어도 거북이 라는 말은 입 밖에 낸 적이 없는데. 이 토끼 띠 아가씨 귀에 어떻게 그 단어가 들어간 걸까. 게다가 그냥 거북이가 아니라 엄마와 아빠와 할머니가 거북이라니. 나는 혼자서 우리 하율이가 혹시 랭보 같은 천재 시인이 되려고 하나 잠시 잠깐 생각해 보았다.
    식탁 위에서도 하율이는 열심히 자기 식의 의사소통을 시도한다. 오빠(호박!), 이망(피망), 마(마늘), 꼬이(고기), 므와빠빠(물에 만 밥, "므와빠빠"라는 발음이 제일 좋은지, 자다가도 난데없이 "므와빠빠"하며 잠꼬대를 한다)...... 매 순간 사물에 명칭이 있고 자기가 그걸 부를 수 있다는 사실에 감격해서 까르르 웃는다. 무언가 알지 못하는 사물을 발견할 때는 혼잣말로 "뭘까? 뭐지?"하고 턱을 괴고 제법 고민도 해가면서.
    아이는 온종일 말을 줍고 다녔다. "이건 뭐야?" 하고 묻고는, 맑은 비눗방울이라도 샘솟듯이 식구들의 입을 경이로운 눈으로 쳐다보았다. "나비는 나비, 구름은 구름, 달은 달, 하마는 하마." 사물은 하율이의 "감탄"과 "경외"를 먹고 제 고유의 싱그러움으로 반짝거렸다. 하율이가 세상을 알아가는 것은 감동의 연속이었고, 그런 하율이를 알아가는 것도 감동의 연속이었다. 신이 인간을 얼마나 아름답게 지었는가에 감탄하며.
    짧다면 짧고 길다면 긴 "양육의 시간" 동안 어른은 아이의 몸을 키워내지만, 아이는 어른의 마음을 키워낸다. 그래서 작가 하이타니 겐지로는 이렇게 말했나 보다. "중요한 것은 가르치고 이끄는 것이 아니라 아이와 어른이 함께 배우고 성장하는 것이다. ......어른도 자란다."
    세상의 온갖 시름이 다 제 것인 양, 축 처진 어깨를 하고 집에 들어온 날이면 하율이는 날 쳐다보고 단숨에 얘기한다.
    "엄마! 앉아! 앉아서 귤 까!"
    나는 이 아이의 위대한 명령에 매료돼 그 자리에 주저앉는다. 이 순간의 반가움, 기쁨, 아름다움에 온전히 집중하면서.
    그래, 지금은 충분히 사랑을 받자. 그래서 언젠가 내 마음이 충분히 자라고 네 몸이 충분히 자라면 그때는 네 인생에 어떤 고난과 사건이 닥쳐도 엄마는 이렇게 얘기할 수 있을 거야.
    "네가 나의 슬픔이라 기쁘다, 나는."

    - 김지수의 힐링 에세이 [아프지 않은 날이 더 많을 거야] 중에서
    日本語
    すわって!すわって、みかん、むいて!
    Text : Kim Ji-Soo (Director of VOGUE features)
    ハユルは私の娘である。この世に生まれて22ヶ月が少し過ぎた。近頃、ハユルが最もよく言う言葉は“オンマコブギ(ママ亀)、アパコブギ(パパ亀)”だ。
    いやはや不思議なことである。どう考えても私はハユルにコブギ(亀)という言葉を教えたことがない。絵本を見ながらウサギとカエルを説明したことはあってもコブギという言葉は口に出したことがないのに。このウサギ年のお嬢ちゃまの耳にどのようにその言葉が入ったのだろうか。しかもただのコブギではなく、ママとパパとバァバがコブギだとは。私は一人で私たちのハユルがもしかしたらランボーのような天才詩人になるのだろうか、としばらく考えてみた。
    食卓の上でもハユルは懸命に自分のスタイルでコミュニケーションを試みる。オパ(カボチャ!)、イマン(ピーマン)、マ(ニンニク)、コイ(肉)、ムワパパ(水に混ぜたご飯、‘ムワパパ’という発音が一番のお気に入り、寝ながらも突然“ムワパパ”と寝言を言う)…一瞬一瞬、物体には名称があり、自分がそれを呼ぶことが出来る事実に感激し、無邪気に笑う。何か分からない物を発見する時は独り言で“なに?なんだろう?”とあごを当てて結構悩んだりもしながら。
    子供は一日中言葉を拾いながら歩いた。“これはなに?”と聞いては、澄んだシャボン玉が湧き出るかのように家族の口を驚異的な目で見つめた。“蝶は蝶、雲は雲、月は月、カバはカバ”、物体はハユルの‘感嘆’と‘畏敬’を食べて自分固有の爽やかさに輝いた。ハユルがこの世を知っていくのは感動の連続であり、そんなハユルを知ることも感動の連続である。神が人間をどれだけ美しく創り上げたのかを感嘆しながら。
    短いといえば短く、長いといえば長い‘子育ての時間’の間、大人は子供の体を育てるが、子供は大人の心を育てる。だから、作家である灰谷健次郎はこのように言ったのだろう。“重要なのは、教えて導くのではなく、子供と大人が一緒に学び、成長することだ…大人も育つ” 世の中のあらゆる憂いがすべて自分の事のように、肩を垂らして家に帰る日にはハユルは私を見て一気に話す。
    “オンマ(ママ)!すわって!すわって、みかんむいて!”
    私はこの子の偉大な命令に魅了されて、その場に座り込む。この瞬間の嬉しさ、喜び、美しい事にだけ、ただただ集中して。
    そうだ、今は十分に愛を受けよう。そして、いつか私の心が十分に育ち、あなたの体が十分に育ったら、その時はあなたの人生にどんな苦難と事件が訪れても、ママはこう話すことが出来るだろう。
    “あなたが私の悲しみだから嬉しいよ。私は”
    - キム・ジスのヒーリングエッセイ「痛くない日がもっと多いはずよ」の中から
    中國語
    坐阿!坐阿、剝吧、橘子!
    文章 : Kim Ji-soo (Director of VOGUE features)
    hayuru是我的女兒。出生在這個世界上剛超過22個月。最近、hayuru最常說的單字是”onmakobugi(媽媽烏龜)、apakobugi(爸爸烏龜)。
    哎呀真是不可思議。怎麼想都覺得我並沒有教過hayuru kobugi(烏龜)這個單字。就算曾經邊看著圖畫書邊說明過兔子跟青蛙也從未提過kobugi(烏龜)這個單子阿。這個單子到底是如何進到我們這位屬兔的大小姐的耳朵裡的呢?而且不是單單的kobugi(烏龜)而已、而是媽媽、爸爸、老太婆烏龜。我一個人認真的思考著我們家hayuru有沒有可能像蘭波(法國著名詩人)一樣變成天才詩人呢?
    在餐桌上hayuru也是拼命的用自己的風格嘗試溝通。opa(南瓜!)、iman(青椒)、ma(蒜)、koi(肉)、muwapapa(跟水攪拌在一起的飯、‘muwapapa’的發音是最喜歡的、就算睡著也會突然說出"muwapapa"的夢話)…那一瞬間,物體有名稱,對於自己能夠叫得出來的這個事實很感激,並且天真爛漫地笑。 發現有不知道的東西時會自言自語的說"什麼?這是什麼?"也會撐著下巴相當煩惱的樣子。
    小孩子一整天都在邊走邊撿辭彙。只要問"這是什麼?"的時後、家人就像是看到沈澱的肥皂泡湧出來似的目瞪口呆。“蝴蝶是蝴蝶、雲是雲、月亮是月亮、河馬是河馬”、物體就像吃了hayuru的‘感嘆’和‘敬畏’似的在自己固有的清爽中閃閃發光了。hayuru越是了解這個世界越是持續著感動、而知道那樣的hayuru的我也是持續著感動。 並且一邊感嘆著神創造了多麼美麗地人。
    在說短不短、說長不長的‘育兒時間’裡、大人培育了孩子的身體、而孩子培育了大人的心。 因此、作家灰谷健次郎才這樣說的吧。“重要的、不是教育引導、而是大人跟著孩子一起學習、成長…大人也需要培育”就像世上所有的憂慮全都是自己的事一樣、只要我垂著肩膀回家時hayuru會看著我一直說話。
    "onma(媽媽)!坐阿!坐阿、幫我剝橘子!"
    我因為這個孩子偉大的命令而著迷了、就直接在那裡坐了下來。只是專注在這個瞬間感受到的高興、喜悅、美麗的事。
    對了、現在充分地接受愛吧。然後、等到我的心充分地成長、而你的身體也充分地成長、那時不管妳的人生會遇到什麼樣的苦難和事件、媽媽也能說出這樣的話。
    因為"你是我的悲傷所以我很高興喔。"
    - 出處:Kim Ji-soo療癒小品「不痛的日子應該會更多」
    Vietnam
    Ngồi xuống! Ngồi xuống và bóc quýt!
    Bài viết : Kim Ji-soo (giám đốc Vogue)
    Con gái tôi là HaYul. Con bé được 22 tháng tuổi. Gần đây, con bé rất hay nói “Mẹ rùa, Bố rùa”.
    dù có nghĩ thế nào đi nữa, tôi nhớ vẫn chưa dạy con bé từ Rùa dù chỉ một lần. Có lần tôi có giải thích cho con bé về ếch và thỏ sau khi xem truyện nhưng tôi vẫn chưa hề nói với con bé về từ Rùa bao giờ. Tôi cũng rất băn khoăn không biết từ này đã lọt vào tai con bé tuổi thỏ này như thế nào. Hơn nữa, không chỉ là rùa bình thường mà nó là rùa mẹ, rùa bố và cả rùa bà. Vì vậy tôi đã có lúc tôi nghĩ rằng không biết có phải Hayul muốn trở thành nhà thơ như Rimbaud.
    Thậm chí Hayul cũng cố gắng thử giao tiếp bằng cách của bản thân ngay trên bàn ăn. Anh (bí đỏ!), Yimang (ớt), Ma (tỏi), Kko-I (thịt), Meuwappappa (cơm chỉ có nước, không biết có phải con bé thích từ đấy không mà đến cả lúc ngủ nó cũng nói mê meuwappappa)…Con bé cứ cười khúc khích mỗi khi nó đặt tên cho đồ vật và gọi nó theo ý mình. Khi phát hiện ra những món đồ mà mình không biết, con bé hay chống cằm rồi tự hỏi hỏi “Gì thế nhỉ? Cái này là gì?”
    Cả ngày con bé đi lại và nói. “Đây là cái gì?” – con bé hỏi, rồi chăm chú nhìn miệng mọi người khi trả lời nó là bong bóng xà phòng. “Nabi là bướm, gureum là mây, dal là trăng, hama là hà mã”. Đồ vật luôn chiếm hết sự “ngưỡng mộ” và “sùng kính” của HaYul và mắt con bé luôn sáng lên vì những điều mới mẻ đó. Việc HaYul tìm hiểu về thế giới rất ấn tượng và tôi cũng thấy cảm động vì một HaYul luôn ham tìm hiểu. Quả thật là Chúa đã làm nên con người đẹp biết bao.
    Nếu nói là ngắn thì nó ngắn, nếu bảo là dài thì nó dài, trong “thời gian nuôi dạy”, bố mẹ nuôi lớn con cái, còn con cái thì lại nuôi dưỡng tấm lòng của phụ huynh. Vi vậy, nhà văn Haitini Genjiro đã nói rằng “cái quan trọng không phải là lôi kéo và dạy dỗ mà là việc con cái cùng bố mẹ cùng học hỏi và trưởng thành…người lớn cũng lớn hơn.”
    Đây cũng là nỗi lo của tôi về thế giới, nếu về nhà với đôi vai nặng trĩu thì HaYul sẽ nhìn tôi chằm chằm và hỏi liền một hơi.
    “Mẹ! Ngồi đây! Ngồi đây bóc quýt!”.
    Tôi nghe theo mệnh lệnh vĩ đại của cô con gái và ngồi xuống. Tôi hoàn toàn tập trung đến niềm vui, cái đẹp của khoảnh khắc này.
    Vâng, bây giờ chúng ta đang nhận đủ tình yêu. Vì vậy, rồi một ngày tấm lòng tôi đủ lớn và cơ thể tôi cũng sẽ phát triển đầy đủ, lúc đó cuộc sống của bạn cho dù có vấp phải chuyện gì khó khăn hay chuyện gì đi nữa thì bạn cũng vẫn có thể chia sẻ chuyện với mẹ của mình như thế.
    “Bạn chính là niềm vui cho nỗi buồn của tôi, là tôi.”

    이 글 [People Story] 게시판에서 이동된 글입니다.
    추천스크랩 목록
    NEXT 외로우니까 사람이다 (2013-06-10)